| 
                                                               
                TẶNG ĐỀ  
                
                                                                                      
                ( Tặng M. )  
                Ta gửi tặng người bông hoa quí
                 
                Người khóc nhìn trời, tóc xơa 
                mưa  
                Ta đem hoa thả vào tro bụi
                 
                
                Ta chết, người cười như  thuở 
                xưa. 
                  
                           
                NGƯỜI 
                                                 
                (Tặng Thiền Sư T.Q. 1963) 
                Vì người ta hái đóa hoa 
                này 
                Gửi về nước chảy với mây 
                bay 
                Ta thấy người đi trong gió 
                hút 
                Mà thương thân thế dáng 
                hoa gầy 
                  
                ĐỜI VẮNG EM RỒI 
                                               
                Tặng Nh , 1952 
                Đời vắng em rồi hết ước mơ 
                Áo xanh chi nữa uổng mong 
                chờ 
                Chong đèn đọc lại tờ thư 
                cũ 
                Chữ múa , t́nh không , 
				tiếc ngẩn ngơ 
                  
                Em nhé sang ngang . Anh ở 
                lại 
                Chẳng gì cũng một chuyến 
                băng sương 
                Phụ nhau , đâu một con 
				đò 
                ấy 
                Thì nói làm chi tiếng 
				đoạn 
                trường 
                  
                Chép sử , tôi chép rằng : 
                Hạng Vương 
                Một chiều sương ngấp bốn Ô 
                giang 
                Ngu Cơ khăn gói theo vua 
                Hán 
                Một giấc chiêm bao một lỡ 
                làng . 
                  
                       
                CHIỀU THỨ TƯ 
                                               
                Tặng Thanh Quang 
                Nằm trong hạnh phúc mưa 
                rơi 
                Đố em biết hạt mưa trời về 
				đâu 
                Về đâu , bóng ngựa 
				đêm 
                thâu 
                Chân què khập khểnh vó câu 
                hoang tàn. 
                Đường thì dài , hút thời 
                gian 
                Đừng buồn số phận , 
				đừng 
                than kiếp người 
                Này em ! Hăy hé môi cười 
                Cho tê điếng thịt , cho 
                tươi xuân nồng 
                Ồ ! Sao em bổng khóc ròng 
                phải chăng KHOÁI LẠC gốc 
                cùng KHỔ ĐAU 
                Chúng mình định mệnh vào 
                nhau 
                Bằng sao Hạnh Phúc bằng 
                bao Ngậm Ngùi 
                  
                Vì đời toàn những ngày vui 
                Thì trăm năm , cũng thế 
                thôi , có gì 
                Giếng xưa ngả bóng bờ mi 
                Hàng tre quá khứ thầm thì 
                nghiệp duyên 
                Bao giờ trăng rọi cửa 
                thiền 
                Cha anh đất tóc soi lên 
                kiếp người 
                Bây giờ tất cả ngược xuôi
                 
                Tránh sao cho được cái tôi 
                ngục tù 
                Nhìn gương , này một sáng 
                thu 
                Sao anh chỉ thấy phù du 
                một mình . 
                Trích tuyển Những Khuôn 
                Mặt Thơ Mới 
                (Hà Nội , 1994) 
                  
                HAI BÊN QUAN TÀI NGƯỜI 
                BẤT TỬ 
                                                           
                Tặng Bùi Giáng 
                Lũ chúng ta 
                Chính tà bạn lứa 
                Sống như một niềm trăn trở 
                trước hôm nay 
                Thằng quê miền Trung , sơi 
				đá ngập đường cày 
                Thằng sinh xứ Bắc 
                Buổi vào Nam , xa nhà lất 
                phất hạt mưa bay 
                Nó không khóc nhưng đỏ hoe 
                tròng mắt 
                Nhớ Hồ Gươm sương xuống 
                tóc ai dài 
                Thằng là trai Lục tỉnh 
                Con nhà lính mà tính nhà 
                quan 
                Thấy việc bất bằng chẳng 
				thể làm ngơ 
                Rồi bỏ trường 
				đi vật vờ 
                con gió loạn 
                Đứa thì làm hảo hán 
                Mài kiếm đêm trăng múa 
                loạn hư trường 
                Đứa theo cái nghiệp văn 
                chương 
                Thức trang giấy trắng , 
                pháp trường mênh mông 
                Đứa ngây thơ mơ mòng chính 
                trị 
                Để thấy mình lâm thế bí 
                một đời 
                Bạn tôi say hát : à 
				ơi ! 
                Bạn thù , thù bạn , một 
                thời nhiễu nhương  
                Ngĩa trang , mai nó lên 
                đường 
                Còn ta ở lại , mười phương 
                cát mù 
                À ơi như tiếng mẹ ru 
                Dỗ nhau , một giấc ngàn 
                thu ngủ vùi . 
                  
                        
                KHÔNG CÓ EM 
                Không có Em cuộc sống sẽ 
                khô cằn 
                Nắng úa hết những vòm trời 
                dĩ văng 
                Chiều sẽ xuống tuôn bóng 
                đêm linh loạn 
                Khiến con người kinh hoảng 
                trước hư vô 
                  
                Không có Em , anh sẽ 
				đến 
                bên mồ 
                Nghe tiếng dế gọi thời 
                gian tuyệt vọng 
                Anh sẽ thấy linh hồn anh 
                bé bỏng 
                Đang lênh đênh vô vọng cơi 
                trùng khơi 
                  
                Không có Em khi lá rụng 
                hoa rơi 
                Thì anh biết lấy gì mà 
                thương tiếc 
                Cuộc đời đó trong mắt em 
                xanh biếc  
                Gió mùa xuân vi vút tiếng 
                thông reo 
                Không có Em vũ trụ phải 
                tiêu điều 
                Câm hết sinh ca , tắt rồi 
                ánh sáng 
                Bỗng Em đến , vườn Xuân 
                tràn ngập nắng 
                Mặt Trăng , Mặt Trời với 
                những vì sao 
                Mở tiệc quần anh vui ngày 
                hội ngộ . 
                Từ đó hết tháng năm 
				buồn ṿ vơ 
                Đôi lứa chúng ta đi giữa 
                vô cùng 
                Trong gió cát mà chẳng hề 
                đơn độc 
                                                             
                1963 
                (Trích "Tuyển Thơ Tình 
                Việt Nam và Thế Giới - Khai Trí 2001) 
                  
                             
                MƯỜI NĂM 
                  
                Mười năm ấy , bao lần sông 
				đổi nước 
                Băi dâu làng quan mấy lượt 
                cát bồi 
                Đêm trời đen , bao sao lạ 
                đổi ngôi 
                Màu tím hiện về chập chờn 
                giấc ngủ . . . 
                  
                Dạo ấy nàng trăng còn là 
                thiếu nữ 
                Biếc xiêm y , đôi cánh 
                trắng hiền từ 
                Và cánh hoa đèn chưa biết 
                ưu tư 
                  
                Mười năm đó , đá tan , 
                rừng biển động 
                Lửa loạn ly đốt vèo bao 
                giấc mộng 
                Mười năm qua , râu đă mọc 
                trên cằm 
                Thương tích thời gian 
				đă 
                hằn trên trán 
                Mấy cuộc tình duyên : khóc 
                , thương , hờn , giận 
                  
                Bút mực nào kể hết chuyện 
                con tim 
                Chân lư sơn son , mỏi bước 
				đi tìm 
                Đường khúc khuỷnh lại 
                trách  
                                                    
                thân mình lận đận 
                Cô hàng xóm nhỏ rơ ràng 
                son phấn  
                Lên xe hoa một sáng rực 
                pháo hồng 
                Rồi qua một đêm súng nổ 
                mịt mùng 
                Nàng quấn khamắt dầm lệ 
                khổ  
                Tay dắt con , áo phất phơ 
                chiều gió  
                Nhân loại ơi ! Bao giờ hết 
                chia lìa ? 
                  
                Tôi chong đèn thức trắng 
                những đêm khuya 
                Nghe tiếng dế khóc bờ 
                hoang băi rậm 
                Trang sách giở , với tháng 
                ngày ngùi ngậm  
                Tôi tiễn bao người đi tới 
                nghĩa trang 
                Mới hay rằng lòng 
				đất rộng 
                thênh thang . 
                                                                    
                1955 
                (Đề từ Thi tập Mười Năm , 
                Sài Gòn 1963) 
                  |